LAY (张艺兴)
Nước Hoa
Nhẹ nhàng rồi người vội qua tình yêu phút chốc
Anh ngu ngơ cứ ngỡ rằng là em đang ở đây
Vì lúc anh vừa say người bước đi khỏi đây còn lại hương nước hoa trên gáy
I feel like a damn fool vì tôi cố chấp
Trôi theo sương khói mịt mù đâu thấy lối ra
Vì chúng ta ngày qua từng vết cáu xước da
Jagermeiter và mùi hương nước hoa

Khi em rời đi chỉ còn mỗi hương nước hoa kia ở lại
Để lại anh cùng với khói thuốc và những tiếng thở dài
Thời gian nơi anh bỗng trở nên dừng lại
Anh ước mình đủ can đảm để có thể giữ tay em
Những nỗi buồn dần lớn hòa quyện vào màn đêm đen
Anh đã cố quên nhưng cuối cùng lại không thể quên nổi tên em
Ta đang hạnh phúc bất chợt cơn giông bão kia ập đến
Anh như con thuyền lênh đênh trên biển chẳng thể nào cập bến
Ánh hoàng hôn nơi anh dần tắt trong những buổi chiều tà
Những thứ từng quen thuộc nhưng đến cuối cùng điều lạ
Rồi ta xa nhau mà chẳng thể nói một lời nào
Mong là sao này gặp lại ta vẫn có thể nói ra lời chào

Vậy là người đi khi yêu thương đã quá xa mờ
Còn mình ta trong hơi men đã quá ba giờ
I know tình là đau nên đôi khi đâu dám mơ
Châm điếu thuốc trên môi thôi lặng thinh ngồi thẫn thờ
I feel like a damn fool vì tôi cố chấp
Trôi theo sương khói mịt mù đâu thấy lối ra
Vì chúng ta ngày qua từng vết cáu xước da
Jagermeiter và mùi hương nước hoa

Ngồi sát bên khung cửa sổ lắng nghe tiếng mưa thầm thì
Chẳng biết giờ đây em vui bên ai hay là đang làm gì
Và đằng sau của một vở kịch đầy bi đát lâm ly
Là tôi mỉm cười khi em đi, nhưng sâu trong tim ầm ĩ
It gotta be like như là những vết cắt vào da
Em nhốt anh lại vào trong trò chơi này chẳng có cách nào ra
Em chốt lại khóa cho mình anh đứng ôm giấc mơ cả đời
Hàng trăm câu hỏi đặt ra trong đầu nhưng không có câu trả lời
Vậy là vì ai trong chúng ta đã sai hay là cả hai đang cùng đi lầm đường
Từng là người thương yêu của nhau để rồi nay hóa thành người dưng bình thường

Giờ chẳng còn ai bên cạnh anh lúc anh làm sai
Một vòng tay hay bờ vai sẻ chia lúc mệt nhoài
Bây giờ đã không còn, như đang gục ngã trong lòng một mình trong phòng

Vậy là người đi khi yêu thương đã quá xa mờ
Còn mình ta trong hơi men đã quá ba giờ
I know tình là đau nên đôi khi đâu dám mơ
Châm điếu thuốc trên môi thôi lặng thinh ngồi thẫn thờ
I feel like a damn fool vì tôi cố chấp
Trôi theo sương khói mịt mù đâu thấy lối ra
Vì chúng ta ngày qua từng vết cáu xước da
Jagermeiter và mùi hương nước hoa