Pham
Sài Gòn Nhớ Em
Ngày miền Bắc trở lạnh đã không có anh ở đây
Ôm em vào lòng gạt đi hết cô đơn bủa vây
Là anh và em mùa anh đào nở rộ khắp vùng trời
Cậu trai 17 cố nén yêu thương chứ không thể nào ngừng nổi
Là Những buổi chiều hoàng hôn đợi em mỗi khi tan trường
Đâu ai có thể hiểu nổi cảm xúc ngây dại khi họ đang thương
Muốn yêu ai đó một cách giản đơn bình yên hết cả cuộc đời
Bão giông ngoài kia cũng đâu thể đủ để lay động được tôi

Ngày miền Bắc trở lạnh anh và em Người Dưng Ngược Lối
Hình ảnh về em có lẽ sẽ theo anh hết cả cuộc Đời
Anh đào nở rộ nhưng khoảnh khắc đó ta chẳng ngắm nhìn cùng nhau
Nơi bắt đầu cũng là kết thúc là nơi duy nhất anh đã từng đau
Quãng đời về sau thiếu đi mất hương vị cho những niềm vui
Em Là Đại Dương Còn anh lặng lẽ phiêu dạt như con thuyền trôi
Lạc vào đời em mênh mông rộng lớn nhưng chẳng tìm được bến bờ
Anh vẫn lang thang đâu đó ngoài kia đi tìm một mối duyên nợ

Nếu lỡ ngày mai mình lạc mất nhau đâu đó ở vòng tròn xoay
Ai biết được yêu thương này có đủ lớn để giữ em lại trong tay
Một ít bồng bột của tuổi thanh xuân để lạc mất nhau giữa đời
Em có mang thật nhiều hối tiếc hay rời xa anh là chuyện của trời

Nếu lỡ ngày mai giữa những Tinh Tú có một vì sao không tồn tại
Đã từng xuất hiện trong cuộc đời em như một kịch bản không tròn vai
Vô hình trong trái tim em từ một hố đen vũ trụ
Anh gửi địa cầu trái tim và phiền em giữ hộ