Phan Mạnh Quỳnh
NHẠT
Ta từng là lẽ sống
Ta từng là ánh sáng nơi nhau
Nhưng điều luôn nói trước đây
Cho rằng chuyện chẳng đổi thay
Hôm nay nên xem lại

Ta chạy theo ý nghĩ riêng
Ta bận tâm những thứ xung quanh nhiều hơn
Không phải do kẻ thứ ba, nhưng tại sao cứ cách xa
Dù được gần hơn trước
Điều này giống như ta đang phí phạm ngày giờ
Và để cho tháng năm trôi đi không nhiều đợi chờ
Người nói xem ta nên tiếp tục chuyện này để làm gì cơ chứ?

Vì một khi đã ngưng cố gắng làm người kia vui
Ngay trong lúc ấy thấy như ta sai từ đầu
Tình yêu luôn cần những ánh nắng, và gần đây thôi, đã mất
Một trong hai điều anh nghĩ tới là ngừng bên nhau
Đôi khi thiếu vắng biết thêm yêu thương biết nhớ
Thế nhưng rồi anh lại sợ, lỡ chỉ mới đôi nơi, ta lạc nhau cả đời

Điều này giống như mây đen che mờ chuyện mình
Làm nhạt nhòa mắt môi bên nhau như chịu cực hình
Người có nghe con tim bảo cần làm gì? Hoặc là đã quá trễ!
Ta từng là lẽ sống, ta từng là ánh sáng nơi nhau
Nhưng giờ đây bỗng quá xa
Chỉ còn lại băng giá
Vì một khi đã ngưng cố gắng làm người kia vui
Ngay trong lúc ấy thấy như ta sai từ đầu
Tình yêu luôn cần những ánh nắng, và gần đây thôi, đã mất
Một trong hai điều anh nghĩ tới là ngừng bên nhau
Đôi khi thiếu vắng biết thêm yêu thương biết nhớ
Thế nhưng rồi anh lại sợ, lỡ chỉ mới đôi nơi, ta lạc nhau cả đời